3 giờ sáng, lạnh cắt da cắt thịt, em gái nhỏ Bành Thị Dung trở mình thức dậy ăn vội quả ngô, chuẩn bị sách vở, men theo mấy con dốc đến trường. Em phải đi học khi núi rừng còn đang say giấc bởi trường em cách nhà 7km đường núi. Có ai đó hỏi: Ngày nào em cũng đi bộ như vậy à? – Dạ vâng ạ!. Em không sợ, không mệt sao? – Dạ không ạ!. Tại sao? – Dạ em muốn sau này làm cô giáo!